Mùa Thu kỷ niệm



Mùa Thu, vừa đến ở cuối trời
Từng cành cây gãy lá khô rơi
Em từ nơi ấy còn soi bóng,
Bên đáy hồ Thu lặng lẽ cười


Và gió bên đồi Dandenong,
Còn thổi cho mây bay cuốn vòng
Em xoay nghiêng bóng vờn đùa giỡn,
Mái tóc vờn bay trong khoảng không


Trên từng xác lá vàng vừa rơi,
Tình thơ còn chau chuốt những lời
Rằng: Em yêu lắm mùa Thu với,
Những lá lìa cành trong chơi vơi


Bên cổng trường xưa Holmesglen
Chiều nay anh đứng dưới gốc đèn
Có con én lượn vòng quanh mãi
Chỉ thiếu một điều, ôi thói quen


Vẫn những vòng tròn nối tiếp nhau
Vẫn từng ý nghĩ nối từng câu
Lời thơ anh viết không hờn trách
Nhưng nặng nề trôi những tũi sầu


Trên ga, xe lửa lặng lẽ dừng
Nhưng nay thiếu hẳn những bước chân
Vắng luôn hình bóng người con gái
Xuống bến thường e ấp, ngại ngùng


Hàng hoa tím nở cuối sân ga
Chớm Thu mà vươn nở chan hoà
Vin tay anh víu từng cánh rụng
Bóng cũ ai vờn giữa rừng hoa


Trở về ký ức cũ mênh mang
Quá khứ buông trôi tưởng nhẹ nhàng
Nhưng không, anh buông từng nét bút
Chép tình thơ cũ chưa sang trang.


Gốc cây thông cũ đứng ven đường
Xưa em bảo cô lẻ thấy thương
Bây giờ anh đứng cùng soi bóng
Chỉ thấy tũi buồn len lén vương.


Thơ buồn nên chẳng muốn ai xem
Ấp ủ riêng anh những nỗi niềm
Chiều nay chợt nhớ nên anh ghé
Đến cổng trường xưa, như đón em!


dlhk