Lúc giao mùa



Chân đếm bước anh âm thầm cúi mặt
Nhìn mùa Đông như gợi mãi dáng xưa
Anh lang thang vẫn một mình góp nhặt
Cội khô phơi lá, đến lúc giao mùa


Mùa Đông xứ này buồn lắm nhỏ ạ
Mưa giăng trắng xoá hết những buổi chiều
Những lúc ấy lá trở mình thong thả
Vẳng đâu đây vội vả tiếng chim kêu


Anh đếm mưa rơi giữa những chiều Đông
Gom về cho mình những giọt thương nhớ
Tìm trong đó những gìlà cô đọng
Dẫu chỉ là anh trong chính nỗi bơ vơ


Nhỏ biết buổi giao mùa đẹp lắm không
Có lá Thu rơi, có mưa Đông kín lối
Và có cả lời người xưa vang vọng
Dù chỉ là anh ôm kín sự lẻ loi!


Dlhk