Triều đình ngày nào cũng có
yến tiệc ,sơn hào hải vị cùng các
thứ thức ăn quí hiếm gọi là cứ
thừa mứa không có chỗ mà đổ. Bởi
thế nên nhà vua ăn mãi cũng chán lên đến
tận cổ những thứ ấy, lại không còn
thức gì chưa ăn. Một hôm rỗi rãi, vua kêu
Quỳnh vào hỏi:
- Trên đời này có bao nhiêu thứ của ngon
vật lạ ta đã đều ăn qua, nhưng
chả lẽ chỉ có bấy nhiêu là hết rồi
hay sao? Có còn thứ gì ngon mà lạ hơn không
nhỉ?
- Có một món cực ngon gọi là mầm đá,
chẳng hay bệ hạ đã nếm qua chưa
ạ?Vua bảo rằng cái tên món ăn nghe lạ và mình cũng
lần được ăn, xong lại bảo
muốn thưởng thức món ấy ngay. Quỳnh thưa:
- Món ăn ngon tất phải cực, nấu món đó
rất công phu và tốn nhiều thời gian …
Vua nói :
- Ta muốn ăn vật lạ, lại rảnh rang không
biết làm gì cho hết ngày, lo gì không đợi
được. Trạng nhớ mau mau làm món ấy cho
ta ăn thử nhé!
Hai hôm sau, Quỳnh cho gia nhân mang thiếp vào cung
mời vua ngự giá đến nhà mình thưởng
thức món mầm đá. Vua lật đật đi
ngay.
Ðến nhà, vua thấy Quỳnh lăng xăng chạy
tới chạy lui trong bếp, mồ hôi cha mồ hôi
con cứ tươm ra như tắm. Thấy thế,
vua lại càng nôn nóng, giục Quỳnh nấu mau mau
cho mình hưởng cái món độc đáo ấy.
Ðến quá trưa, Quỳnh vẫn cứ lăng xăng
dưới bếp, chả thấy nói năng gì đến
thức ăn được hay chưa cả. Vua đói
bụng lắm rồi, bèn gắt:
- Cái món quái quỷ gì mà nấu lâu thế? Ta không
đợi được nữa rồi đây này!
Quỳnh ra vẻ mệt mỏi, tâu:
- Xin bệ hạ đợi cho chút nữa, sắp xong
rồi ạ…
Ðúng là không biết phải làm sao tốt hơn là
đợi nên vua đành bấm bụng, tiếptục đợi. Khốn thay, cho tới sẩm
tối Quỳnh vẫn cứ bảo là chưa
được. Vua đói quá bèn nói :
- Không thể đợi được nữa! Trong nhà
có thức gì khác cứ dọn lên cho ta ăn qua loa
một miếng đi!
Quỳnh vâng dạ rồi sai gia nhân dọn cơm lên
phản cho vua xơi. Vua nhìn thấy mâm cơm rõ là xoàng
xĩnh: chỉ có vỏn vẹn đãi rau luộc!
Trong mâm có cái hũ sành nhưng vua chả biết
đó là cái chết tiệt gì! Lúc chuẩn bị
ăn, vua chỉ vào cái hũ rồi hỏi :
- Trong đây đựng món gì?
- Thưa, đấy là món "đại phong,"
ạ!
Quỳnh rót một ít cái thứ nước sền
sệt gọi là "đại phong" ra chén
rồi mời vua chấm rau. Vừa nhai rau trong
miệng, vua vừa thốt lên:
- Ngon quá, ngon quá! Nhà Trạng kiếm được cái
thứ này ở đâu ra vậy, và tại sao lại
gọi nó là đại phong?
Quỳnh thưa:
.- Bẩm, phong là gió, đại là lớn, mà gió
lớn thì đổ chùa đấy ạ!
Vua ngẩn ra vì ngạc nhiên. Quỳnh giải thích
tiếp:
- Ðổ chùa thì tượng lo, đọc lái lại
là lọ tương. Bẩm, quả thực đó
chỉ là một lọ tương rất tầm thường
mà trong nhà những người nghèo đều có
ạ! Sở dĩ Bệ hạ ăn thấy ngon như
thế vì lâu nay toàn thưởng thức những sơn
hào hải vị nên bây giờ thấy tương
đậu cũng ngon, hơn nữa… vì bệ hạ
đang đói cồn cào…
Vua đã hiểu ra cái chân lý đơn giản
ấy, bèn cười và cám ơn Trạng về
bữa ăn ngon miệng rồi lên kiệu trở
về.