Thu và nỗi nhớ không tên



Tro tàn gợi những lạnh lùng
Khi không đi nhớ người dưng, rồi buồn
Nghe như có chút dỗi hờn
Vần, câu giận chữ, buồn vờn mắt đen


Nghe chừng nỗi nhớ không tên
Mà vương vấn măi ở bên lề đời
Đâu trong đó có những lời
Nhắc t́nh thơ cũ rối bời trong nhau


C̣n không em nỗi xôn xao
Chao nghiêng cái thủa ban đầu, ngày xưa
C̣n không em những đợi chờ
Ngập đầy lệ rớt hoen bờ mi cong


Và đây ánh mắt mênh mông
Lá rơi soi rỏ từ trong đáy buồn
Trong ta có lẽ vẫn c̣n
Ngày xa xưa ấy, chạnh hồn mà thương!


dlhk