Năm năm Thu chẳng đổi màu



Có gì đâu anh đã như quen
Muộn phiền đời vẫn chất chồng thêm
Hôm nay em tặng thêm kỷ niệm
Anh vẫn như xưa, chẳng não phiền


Có gì đâu anh đã bằng lòng
Cuộc đời là vốn sống hư không
Dẫu được dẫu không lòng chẳng trách
Không chi đến nỗi phải giận hờn


Có gì đâu ngày ấy đã xa
Mùa xuân năm cũ nhỏ vờn hoa
Hoa rơi rụng xuống vương môi mắt
Dáng nhỏ chao nghiêng giờ đã nhoà


Ôi những mùa Thu nặng niềm sầu
Trang thơ tình cũ giờ nay đâu
Sao nhỏ không về cùng anh bước
Lối cũ, rừng Thu lá xôn xao


Anh nhớ nhỏ ơi, nhớ tiếng cười
Nhớ bờ môi mọng như hoa tươi
Nhớ vòng tay cũ ôi nồng ấm
Giờ, nhỏ xa anh mất thật rồi


Hôm nay anh nhặt xác lá vàng
Một mình ngơ ngẩn đón Thu sang
Nhỏ có biết không rừng phong đỏ
Không nhỏ gió thổi cũng ngở ngàng


Nhỏ nhớ không góc cũ, con đường
Chiều về hàng cây phủ mù sương
Anh như tìm mãi hàng ghế cũ
Ngày xưa đưa đón nhỏ tan trường.


Năm năm Thu chẳng đổi màu
Chỉ ta và nhỏ
trang sầu xé hai
Lá rừng thu rụng khoan thai
Chỉ ta và nhỏ
bước dài cách xa


Nhỏ ơi rừng thay lá
Và mùa xuân thay hoa
Nhưng nhỏ là tất cả
Của cuộc sống riêng ta


Thế mà;
Nhỏ như giông bão vỡ oà
Cuốn tan hy vọng đời ta, còn gì


Ừ nhỉ,
Bình thường như chuyện chia ly
Tiếc chi khi đã phân kỳ, nhỏ ơi!

Cuộc đời;
Lệ người rớt chảy thành đôi
Lệ anh vụng dại, mồ côi từng hàng

Thơ tình nhỏ lật sang trang
Từ khi cúi mặt sang ngang, theo người!

dlhk