Mùa Thu soi bóng



Ta đếm lá bay tận cuối trời
Vẽ tình bằng chính máu tim rơi
Khóc than trên những vần thơ rụng
Tiềm ẩn hoài thôi, một bóng người


Mỗi năm Thu chỉ đến một lần
Mà ta đếm hoài những phân vân
Xếp lá vàng rơi vùi ký ức
Hay viết vài câu trách thế nhân


Cành gãy xếp ngang những muộn phiền
Gió vùi, kỷ niệm trồi chẳng lên
Cô đơn ta đứng nhìn lá rụng
Như những niềm vui từ giả mình


Ta gọi cô đơn, réo dỗi hờn
Lạnh lùng Thu cúi mặt quay lưng
Soi bóng bên đáy hồ dĩ vãng
Ru giấc mộng xưa, đang nỉ non!


dlhk