Lá rụng chiều Thu



Hoang dại như từng vó ngựa xa
Hình ảnh ngày xưa chẳng thể nhoà
Gót chân phiêu lãng vùng đất lạ
Nhưng lòng ghi mãi tháng ngày qua


Này cầu Ô thước nhịp mưa Ngâu
Này bóng hoàng hôn phủ mái đầu
Này câu thơ cũ còn nguyên vẹn,
Nhưng bóng người thương xưa, nay đâu


Cuối chân cầu trời phủ khói sương
Trĩu nặng tâm tư giấc nghê thường
Dòng nước rửa trôi cơn mộng cũ
Bóng nào ký ức vẫn còn vương


Lá rơi bàng bạc giữa trời Thu
Tàng cây khô ẩn giữa sương mù
Dấu vết tình nào vừa gãy vụn
Bước chân gượng nhẹ giữa cành khô


Nghe từ trong ngực nhói niềm đau
Lá Thu rơi đổ lấp cơn sầu
Chốn nào hấp hối ân tình cũ
Vọng mãi về nhau chút hư hao!


dlhk