Quán Văn                            

  

UNICODE VERSION

11/23/03

Tác Giả

vơ phiến

hồng huy

hàn song tường

hoàng du thụy

nguyễn thị thanh b́nh

đặng phùng quân

huỳnh phan anh

xuân vũ

hoàng ngọc tuấn

sơn tùng

luân hoán

hồ đ́nh nghiêm

nguyễn mạnh an dân

tam thanh

hồ trường an

nguyễn hưng quốc

phạm ngũ yên

nguyễn văn sâm

quan dương

việt phương

ngô nguyên dũng

ngô du trung

tô thùy yên

nguyễn bắc sơn

khoa hữu

quan dương

cao tần

nguyễn đức sơn

thanh tâm tuyền

trần dạ từ

trần hoài thư

kiên nguyễn

doăn quốc sỹ

hoàng ngọc tuấn

cao tần

du tử lê

hoàng chính

hồ như

kinh dương vương

lâm chương

nguyễn cao nguyên

nguyễn đức lập

nguyễn thị ngọc nhung

phan thi trọng tuyến

phan nhật nam

phan họa nhiên

phùng nguyễn

thảo trường

trần doăn nho

trần mộng tú

trần vũ

vạn giă

hoàng anh tuấn

trần thị ngh.

duyên anh

nguyễn thị long an

hà thúc sinh

XEM TIẾP TÁC GIẢ...

VĂN CHƯƠNG LƯU VONG VIỆT NAM

 

Chiếc Chiếu Hoa Cạp Điều

      Doăn Quốc Sỹ

 Quê tôi cách Hà Nội chừng 5 cây số. Khi cuộc kháng chiến toàn quốc bùng nổ th́ gia đ́nh tôi tản cư lên Nhă Nam thuộc huyện Yên Thế, Bắc Giang. Đến năm 1948 khi cậu tôi từ Vĩnh Yên lên thăm chúng tôi lần đầu th́ toàn thể gia đ́nh chúng tôi ai nấy đều có màu da nửa vàng nửa xám xịt v́ sốt rét rừng.
- Anh chị phải cho các cháu tản cư về mạn dưới như chúng tôi - lời cậu tôi nói với thầy mẹ tôi - chứ cứ như thế này th́ không chết cũng chẳng c̣n ra hồn người nữa.
Sau ngót hai năm tản cư gia đ́nh tôi khánh tận rồi. Có lẽ v́ nghĩ vậy nên thầy mẹ tôi t́m cách nói thác:
- Ngày xưa vùng Yên Thế Thượng này độc nhưng nay v́ có nhiều người lên khai phá nên khí hậu cũng không đáng ngại lắm.
Cậu tôi không chịu:
- Anh chị về Vĩnh Yên gần chúng tôi cho có anh có em, vừa tránh được nạn sốt rét rừng vừa có cơ buôn bán khá. (Dạo đó Vĩnh Yên c̣n là cửa ngơ của việc thông thương giữa Liên khu III với Bắc Việt).
Mời đọc tiếp...

Viết Chơi

   vơ phiến

 Trước có lần nói chuyện ăn chơi, giờ sẵn trớn nói luôn qua chuyện viết chơi.

Ăn, với uống, với ái ân v.v... vốn là chuyện trời sinh, là hoạt động sinh tồn, đáp ứng nhu cầu căn bản của sự sống. Vốn là những cái thiết thực, tức cái thiệt. Từ cái thiệt, con người (văn minh) chuyển hoá nó ra cái chơi.

Viết là một bịa đặït của con người, không bẩm sinh, không nguyên thuỷ. Viết là một bày vẽ của văn minh. Tưởng là chơi, lại thành ra cái thiệt, thành một hoạt động phục vụ cuộc sống cách ráo riết, cần mẫn, cật lực. Khổ thân cho cái viết.

- Nhưng viết, thế nào là chơi? thế nào là thiệt? Chuyện viết, đem nhập nhằng với các chuyện khác sao được? Ăn, uống, chẳng qua là "sự thường": ăn chơi được, uống chơi được. Đến như ái ân chơi, cũng... cho là được đi. C̣n viết, đại phàm đă nâng cây bút lên viết ra văn chương th́ đó là sứ mệnh thiêng liêng rồi, viết chơi thế nào được. Sẵn trớn nói bừa, e nhầm to.

- Ông Tản Đà nói, đâu phải ḿnh nói? Tản Đà nói đă hơn nửa thế kỷ, càng nghiệm lâu càng thấy vừa ư:

In hết quyển này ra quyển khác

Có văn có ích, có văn chơi

("Lo văn ế")Mời đọc tiếp...

Sài G̣n, Quán Cà Phê Và Tuổi Lang Thang

       nguyễn mạnh an dân

      Anh em nào có ở Đại học xá Minh Mạng những năm 66 - 67; đă từng lê la ngồi ngắm đất trời ở Ngả Sáu Chợ Lớn, chỗ cái quán cóc ngay góc đường Minh Mạng - Nguyễn Tri Phương; từng ít nhiều là thân chủ có kư sổ dài hạn với chú Tàu con ph́ lũ, xin nhận một lời nhắn: “Hồi đổi đời mấy anh tứ tán muôn phương hết, ba bốn cuốn sổ đầy gật những con số em không lấy được đồng nào nhưng em không buồn; nhớ lại những ngày vui cũ mà rầu thúi ruột. Ước ǵ có được không khí hồi đó, con người hồi đó; mấy anh đi ra đi vào, hớn hở kể chuyện tán đào, rầu rĩ ôm gối thất t́nh, nồng nhiệt tính chuyện lấp biển dời sông, bàn tán tính đường trốn lính, cái ǵ cũng ồn ào bộc trực, thoải mái tự nhiên, không màu mè rào đón, không kiểu cách đóng tṛ ǵ cả, sống đă thiệt. Vui kiểu đó em bán cà-phê cho mấy anh kư sổ hoài cũng được”.Mời đọc tiếp...

T́nh Yêu

ngô du trung

Tôi là một cô gái lai, mẹ Việt cha Phi, sinh ở Việt Nam nhưng sống những năm thơ ấu tại Phi. Cha tôi là một Trung sĩ trong quân đội Phi, sang Việt Nam tham chiến rồi gặp và lấy mẹ tôi. Cuộc t́nh duyên ấy bắt đầu như thế nào tôi không được rơ lắm. Sau này, nhiều lần tôi ṭ ṃ hỏi nhưng mẹ tôi không trả lời, hoặc có trả lời th́ cũng qua loa đại khái rồi bà mắng át cái tính ṭ ṃ tọc mạch của tôi.

Khi chương tŕnh Việt Nam hóa chiến tranh được đem ra áp dụng th́ các lực lượng đồng minh tham chiến tại Việt Nam đều lần lượt rút về nước. Cha tôi t́m cách xoay trở để được ở lại lâu chừng nào hay chừng đó. Nhưng cuối cùng rồi cha tôi cũng phải rời khỏi Việt nam, và dĩ nhiên mẹ tôi gạt nước mắt từ giă quê hương, dắt con theo chồng về xứ lạ. Năm ấy tôi được 4 tuổi...Mời đọc tiếp...

Khi Quỷ Vương Ngự Trị

nguyễn đức lập

 Chú Hai à, rồi cái vụ Nông hội biểu ḿnh nạp đất vô tập đoàn, chú mới tính sao đây?

Hai Pḥng, vừa nghe cái giọng lo lắng, rầu rầu của Sáu Minh, vừa ngó cái mặt bí xị của y, rung đùi, trả lời tỉnh khô:

- Th́ cứ nạp đất vô tập đoàn, rồi vác cuốc đi làm mỗi ngàỵ Người ta sẽ tính điểm cho ḿnh. Cuối mùa, người ta sẽ chia hoa màu cho ḿnh ....

Sáu Minh, h́nh như bị chưng hửng trước thái độ và lời lẽ của Hai Pḥng, y tṛn mắt:

- Bộ chú tính làm như vậy thiệt saỏ Bộ chú hổng thắc mắc ǵ hết saỏ

Hai Pḥng cười tươi, lắc đầụ Cái miệng của lăo móm xọm, răng cỏ rụng sạch trơn, không cười c̣n dễ coi, cười tươi chừng nào, cái lợi đen x́ nhe ra chừng nấy, thiệt khó coi hết sức. Đă vậy, cặp mắt của lăo c̣n lúng liếng đong đưa một cách tinh ngịch.

Sáu Minh hậm hực nói thêm:

- Chú cũng biết mà, chú Haị Hồi tui với chú về đây khẩn hoang, đất này toàn là rừng chồị Ḿnh đă bỏ công bỏ của, đổ mồ hôi, sôi máu mắt mới trồng trọt được. Thím Hai cũng v́ dọn rẫy mà bị rắn hổ mây cắn chết. C̣n thằng Tài của tui th́ đạp nhằm lựu đạn mà banh thâỵ Xương máu ḿnh cũng đổ ra cho đất đai nầy đâu phải ít. Sao khi khổng khi không lại nạp cho người tả

Sáu Minh nói luôn một hơi dàị Cái mặt lưỡi cày của y tái mét. Cặp mắt của y long lanh. Y ngưng nói rồi mà cặp môi của y vẫn c̣n giựt giựt liên hồị

Hai Pḥng đảo mắt liếc quanh một ṿng. Trong quán vắng ngắt vắng ngợ Thằng Xương, chủ quán, đang ngồi khoanh tay rế ở gần cửa, ngó mông ra đường. Khách trong quán chỉ có ḿnh lăo và Sáu Minh.

Ngó bộ tịch của Sáu Minh, lăo lại cườị Lăo hỏi ngược lại:

- Mầy hổng chịu rồi mầy làm cái ǵ được sao. Bộ mầy tưởng mầy làm "ông Hoành, ông Trấm" ǵ ở đây sao...Mời đọc tiếp...

 

 

Tác Phẩm


Xin bấm vào tập sách

để xem chi tiết


Ở Một Nơi Khác

Hàn Song Tường

Hạnh Phúc Nhường

Hoàng Du Thụy

Người Lính 

Không Có Vũ Khí

Nguyễn Mạnh An Dân

Ruột Đau Chín Khúc

Quan Dương

Khói Sóng Trên Sông

Nguyễn Văn Sâm

 

Tha Hương

Ngô Du Trung

Hoa Bluebonnet Cho Hai Người

Phạm Ngũ Yên

ttrTrừng Phạt

Sơn Tùng


 ● TRANG ẢNH TRANG SÁCH ● TRANG THƠ ● TRANG NHẠC TÁC GIẢ VÀ TÁC PHẨM SÁCH ĐIỆN TỬ LIÊN LẠC ● 


Counter