NgDinhVy
Đây là thư của ATC
Nguyễn Đ́nh Vỹ viết từ quê nhà, anh thuộc khóa 3
Không Lưu và trước kia là một cây viết có
nhiều truyện ngắn và thơ đăng báo, trong
một lần tôi đọc được ở đâu đó
rằng những người Không Lưu trong Hàng Không là
những người đa năng đa hiệu v́ trời
cho như vậy, c̣n chất nghệ sĩ th́ hầu
như ai cũng có, làm tàu bay lên xuôáng h́nh như nó vận vào
người nên đă đặt bút viết th́ văn phong
lả lướt dù trong trạng huống nào. NgVanDung
Saigon 20-10-2000
Anh
chị Thạnh và các cháu,
Cùng
anh em hàng không thân mến,
Trước
hết tôi có lời tạ lỗi v́ chưa một lần
viết thư cho anh dù đă được đọc
nhiều lời thăm hỏi của anh. Xin xác định
một lần là không bao giờ quên anh đâu, không bao
giờ phụ bạc những t́nh cảm của anh đối
với anh em hàng không nói chung và với tôi, nói riêng.
Không
bao giờ quên được thời gian ḿnh làm chung ca,
mỗi sáng hai anh em lại chở nhau đi uống cà phê
Hương Giang gần ngă tư Trương tấn
Bửu - Vơ Tánh, nay là Trần huy Liệu - Hoàng văn
Thục. Không thể quên được khoảng thời
gian 82-83. Mỗi người mỗi trăn trở trong suy
nghĩ, trong cuộc sống riêng tư, nhưng đều
có một điểm chung là "thất nghiệp", anh
em họp nhau mỗi ngày ở Cafe Huy tưởng mà chia
sẻ với nhau những nỗi bận ḷng, những day
dứt mà nếu không được giải tỏa chắc
có người sẽ điên mất. Mấy hôm rồi có
Tước và Dũng trắng về, anh em lại có
dịp gập nhau ăn uống, nói tục nói phét. Hết
xuống Nhà Nghỉ câu cá tai tượng lên chiên xù, cá lóc
nhồi thịt quay nước dừa (tuyệt vời)
lại đến quán 3 Cây dừa trước cửa nhà
L.T.H, ngay trên bờ sông (quán này hiện nay rất nổi
tiếng) ăn hải sản tươi sống. Rồi
lại đến nhà hàng Bông Lúa (Đại dương cũ)
trên đường Kỳ đồng dự tiệc đính
hôn của Dũng Trắng.
Cũng
tại nhà hàng này, chiều nay lại nhậu nữa,
tiệc tạm biệt của Dũng trắng. Chiều nay
chắc đông lắm v́ có lời kêu gọi là hăy rủ
thật đông, mang theo cả vợ con, nếu có thể.
Dũng và Tước về bên đó chắc sẽ có báo
cáo đầy đủ với anh với đầy đủ
h́nh ảnh và minh họa. Anh em gập nhau rất vui vẻ
và nhất là rất quan tâm đến sức khỏe
của anh. Riêng tôi, cầu mong anh sớm b́nh phục hoàn
toàn. Tôi luôn luôn tin tưởng nơi anh, một
người rất t́nh cảm nhưng luôn luôn thừa ư chí
để đấu tranh vượt khó và vượt lên
chính ḿnh. Hạnh phúc của anh chị và các cháu ngày hôm nay là
một bằng chứng thuyết phục cho điều đó.
Xin chúc mừng. Được tin nhắn của Tước,
N. Q. B đă từ Nha Trang vào Saigon gập anh em. Nó phải đi
bằng xe lửa có giường nằm (không ngồi xe
hơi được v́ đau thần kinh tọa, ngồi
chừng 1/2 giờ là đả đau rồi). B. rất
cảm động với sự quan tâm của tất
cả anh em hàng không. B. đă ở nhà tôi trong thời gian
này.
Trước
khi về Nha Trang chiều hôm qua, tôi và B. có ghé thăm vợ
chồng N.T.H. Nh́n căn nhà mới xây (1999) hai lầu,
kiến trúc mới (cũng vẫn trong hẻm cũ 70 Ngô
gia Tự), chúng tôi cũng mừng. Nghe vợ H. nói, các con đều
có việc làm khá nên mới xây được nhà. Tôi có được
vợ H. cho xem một số h́nh ảnh của H. gửi
về.
Anh
nói với Thằng LANH, Nguyễn văn Lanh, là tôi không
nhận ra nó. Khác xưa nhiều quá. Anh em bên tower cũng
như airlines security đều không nhận diện nó được.
C̣n Trần hoàng Chí, nhận ra nó là nhờ nụ
cười, nụ cười chữ nhất (--). Anh cho
tôi gửi lời thăm anh Quyền, anh Hà, anh Bạch v.v.
Cùng tất cả các anh em khác mà không thể kể hết
ra được. Quan khang Tường h́nh như ở
tại Washington DC. Nếu có dịp, anh cho tôi gửi
lời chào "die in the same hole" Anh em ḿnh đều
từ hàng 5 trở lên rồi, đă "tri thiên
mệnh" nên "ôn cố tri tân" là chuyện đương
nhiên. Anh em có dịp gập nhau là tha hồ nhắc lại
chuyện cũ. Nhắc cả "mặc cảm tội
lỗi" của anh v́ ham chuyện "đăng xê"
nên hôm nào lên ca trễ là cứ đuổi anh em vào "rest
room" nghỉ để cho ḿnh ḿnh làm.
Cám
ơn anh đă quan tâm nhắc đến chuyện nhà
cửa của tôi, nên cũng phải nói để anh
mừng dùm. Bố mẹ tôi trước đây ở Lê
quang Định chỉ có 2 cụ. Sau khi mẹ tôi bị té
gẫy chân, anh chị em bàn với nhau là không thể để
các cụ sống riêng như vậy được. Nên các
cụ đă bán nhà, cho tôi một số tiền để
xây nhà lại và mời các cụ về ở để
dễ chăm sóc hơn. Nhà đă xây xong hồi cuối
tháng 6/99 và các cụ đă xuống ở với tụi tôi
từ hồi đó. Kèm theo thư này sẽ có h́nh căn nhà
với cháu Quỳnh Như chụp hồi năm ngoái lúc
cháu 8 tuổi. Năm nay cháu lớn hơn nhiều, mới
9 tuổi đă là thiếu nữ cao 1m nặng 37kg. Cháu
vẫn nhớ bác Thạnh đến nhà chơi mấy năm
trước. Cháu lớn Thy Linh đă tốt nghiệp đại
học và đi làm được mấy năm. Tôi vẫn
nói với vợ là tiếc quá, thằng Vỹ nhà anh đă
lấy vợ, nếu không tôi đă bàn với anh chuyện
làm xui.
Hiện
nay tôi không c̣n làm ở Roma nữa, cơ sở đă đóng
cửa được 3 năm nay rồi. Thất
nghiệp từ đó đến nay. Kinh tế VN đang
trong thời ky deflation nên t́m việc làm rất khó, nhất
là tuổi ḿnh đă cao, giới trẻ bây giờ chịu
khó học lắm, nhiều đứa rất giỏi,
mật ít ruồi nhiều, nên càng khó thêm. Cách đây đúng
2 năm tôi đă phải lên Bảo Lộc (họ hàng nhà
vợ ở đó rất đông) mua được
vườn cafe 1/2 ha (5000m2) để lấy hoa lợi mà
sống. Mỗi năm, khoảng đầu tháng 11 vợ
chồng tôi lại lên trên đó để thu hoạch.
Nếu giá cafe thế giới khoảng 1100-1200 USD/tấn
(giá trung b́nh) th́ cũng tam ổn. Chẳng hiểu thằng
BRAXIN chết tiệt năm nay nó làm ăn thế nào mà giá
rớt xuống chỉ c̣n khoảng 700 USD/tấn nên coi
như huề cả làng. Viết đến đây chưa
nghĩ ra cái ǵ để viết thêm nên xin tạm
ngừng. Chúc anh chị và các cháu vui hưởng hạnh
phúc. Chúc anh khỏe mạnh, yều đời, yêu
người. Cho tôi gửi lời thăm chị Tuyết
và tất cả mọi người. Em của anh. V. TB.
Nghe
nói Nguyễn văn Mến hồi này gầy lắm,
phải không anh? Anh hỏi xem bộ nó muốn theo thằng
Hành hay sao mà không chịu chăm sóc sức khỏe của
ḿnh. Anh nói hộ mỗi lần anh em di toilet đều
nhớ nó đấy. Đùa tí chơi, đừng giận nghe
Mến. Giữ sức khỏe để c̣n về chơi
với anh em chứ. Nhớ mày nhiều.
Viết Thêm: Dũng trắng về gập
tôi, nó nói : mày có khả năng viết, th́ viết cái ǵ đi,
tao sẽ đưa lên net cho anh em xem.
Viết
lách th́ đă quên lâu rồi. Viết ǵ bây giờ?
Viết
về buổi tối 28/4. Pháo bay đầy trời. Chui
vào núp ở trong bunker ở ACC. Anh em không vào thay ca được.
Đói bụng gọi điện thoại cho ông M. C xin mỳ
gói, cho được đúng 1 thùng chia nhau mỗi thằng
được 1 gói.
Viết
về N. Đ. L., giờ thứ 25 gọi anh em sang America Ramp
sáng 29.
Viết
về N. V. P. hứa hẹn với anh em trong cuộc
họp, nhớ bảo đảm an ninh không lưu, yên chí
sẽ có airlift.
Nhớ
Đ.T.T, khi tôi và Hoằng đến nhà thằng N.M.H (em ông T.)
th́ hay là ông đă đi rồi.
Viết
về Nguyễn an Trí, những ngày lêu bêu sau 75 không thích
ứng được với cuộc sống mới.
Viết
về K.L bán quần áo ở chợ An Đông. D.C. bán phở.
Về
V.L. chạy xích lô máy, về T.H, BE chạy xe đạp đi
bán bánh ḅ, bánh tiêu, bánh chưng, bánh téc. L T. H. đi mua ve chai,
lạc xoong phải ra tại Long Thành - Bà Rịa với
chiếc xe đạp cà tàng.
Viết
về L. A., vợ chết, bây giờ cùng hai con chăm xóc
con ḅ sữa, vắt sữa bán qua ngày. Nhà đă chẳng ra
nhà, lại sắp bị giải tỏa, chưa biết
sẽ đi đâu, ở đâu?. . . .
Muốn
viết th́ c̣n nhiều thứ để viết, nhưng
viết để làm ǵ? Hoài niệm để mà chi? Anh tin
rằng đă là ATC man th́ anh em ta ai cũng sẽ t́m cho ḿnh
cách sống đầy nhân cách. Nói cho anh biết, N.V.H
giờ đây vui vẻ lắm, mập ra, nhanh nhẹn
hơn làm cho vợ tôi nói tôi xạo. "Anh Hoàng đâu có
khó tính ǵ đâu?. Nói chuyện nhiều và vui vẻ
lắm." Thôi th́ cũng phải nhận lỗi với
vợ, bà ấy đâu để ư là anh chàng mới lấy
vợ (Thằng nào mà chẳng thế). Lại nhớ ngày
xưa, họp mặt tấy niên, anh Bạch bảo tôi:
"Lấy vợ đi chứ! Cho biết thế nào là ngu
như chúng tao". Thôi tào lao thêm với anh một chút.
Hẹn một ngày nào đó gập nhau sẽ nói chuyện
nhiều hoặc nổi hứng sẽ viết thăm anh.