N D T 2002
Thư Tết NHÂM NGỌ 2002

Nguyễn Ðảm Thạnh

 

San Jose 27.11.2001

Kính gửi anh chị,

Hôm nay tôi lại phải gửi thư này tới bạn bè hàng không rất thân thương của tôi, nhằm mục đích xin tiền cho ở nhà nhân tết Nhâm Ngọ.

Bức thư gồm ba phần:

1. Bá Cáo Những Việc Ðã Làm.

Việc làm cuối cùng nhất là chuyện đỡ đần cho anh Nguyễn đức Trường do ông Ðỗ trung Tuấn xướng xuất. Chị Nguyễn văn Bích về thăm mẹ ở cư xá Thanh Ða mới chân uớt chân ráo trở lại Fairfield đã bảo tôi ngay:" Phải giúp anh Thạnh ơi!". Thế là tôi tức tốc gửi tiền ngay. Mãi mà không có hồi báo, hoặc thư từ trực tiếp từ anh hay chị Nguyễn đức Trường, chỉ có thư của Lưu trí Dũng, một bạn ta được An Ðễ nhờ đem tiền đến tư gia của anh Trường, nói là đã trao tiền cho anh Nguyễn đức Trường. May mắn cho tôi là sau đó có anh Lê ôn Hà về thăm con ở Sài Gòn, khi trở lại San Jose anh Hà đã xác nhận với tôi và một số anh em quen biết rằng Trường đã nhận được tiền rồi. Thở phào sung sướng, tôi lại cậm cụi làm tiếp những việc sau đây:

a. Lối tháng 5/2001 anh chị Trương Dục (sự thực trong chỗ riêng tư, kể từ gần nửa thế kỷ nay tôi vẫn chỉ gọi danh ca Mai Hương là cô) cho cháu đi ra ở riêng. Anh Trương Dục gọi cho tôi:" Nhân dịp này tôi đưa cho Thạnh $100, rồi Thạnh muốn làm gì cho ở nhà thì làm". Tôi xúc động mạnh ! Mấy hôm sau nhận được một thư từ Sài gòn nói nguyên văn :" chỉ có các anh các chị ở hải ngoại về chơi là thực sự có khả năng liên kết anh chị em còn ở nhà." Nên tôi nẩy ra ý định phải đãi ăn cho ở nhà, song dù sao cũng phải hỏi khổ chủ trước đã. Trương Dục dẫy lên :"Vui vẻ gì mà ở nhà nhậu nhẹt, Thạnh xem ai ở nhà khó khăn nhất thì giúp đỡ người ta dùm". Thế là tôi chia đôi số tiền để giúp đỡ Trần lang Anh $50 và Huỳnh văn Trưng $50. Tiền do Nguyễn Bông về thăm nhà đem về. Nay đã có hai thư cám ơn của Trần lang Anh và "du kích xã".

b. Phúng điếu Lữ văn Lân.-

Tôi đã nhắc đến Lữ văn Lân qua nhiều chi tiết trong thư truớc. Bữa nay còn một kỷ niệm về một người bạn cũ mà nếu không nói ra thì thật là thiếu sót. Khi đến Cổng Nhà Kiếng trước khi vào tới sở, tất cả xe hai bánh đều phải dắt bộ, để lính gác thuộc hạ của thiếu tá Ngưu dễ bề kiểm soát. Tôi đi một xe Lambretta 175, còn Lữ hiền giả thì luôn luôn vẫn là xe Puch, tôi nổ máy đi trước, còn hiền giả khoan thai nổ máy chạy sau. Tôi biết là bạn hiền ở đằng sau, nên cố tình tăng ga phóng lẹ. Nhưng kỳ lạ là khi tới CCR thì luôn luôn Lân tới trước mặc cho tôi phóng xe nhanh tới đâu. Rồi vật đổi sao rời, thời thế đổi thay, cảnh tang điền thương hải oan nghiệt hiển hiện ngay truớc mắt, anh chị em chúng ta một buổi kia chợt bùi ngùi nghe An Ðễ báo tin Lữ văn Lân đã từ bỏ cuộc chơi, ra đi về miền miên viễn. Anh chị ta thương xót Lân đều đóng góp của ít lòng nhiều để nhờ Nguyễn Bông đem về tận Bà Ðen phúng điếu. Tôi đã qua Miên nhiều lần, nên quá rõ địa danh Bà Ðen, tôi đành phải gọi Nguyễn Bông một buổi chiều muộn để ngăn Nguyễn Bông không nên đem nhiều tiền lên tận Bà Ðen. Do đó số tiền này đã được Trần Phước Quờn chia làm ba phần rồi phân phối như sau:

(1) $200 cho một gia đình,
(2) $200 cho gia đình kia,
(3) $100 giữ lại để đợi giỗ đầu Lân sẽ đem lên phúng điếu sau.

Quờn nồng nhiệt cám ơn và nồng nhiệt ca ngợi các anh các chị hải ngoại. Kỳ dư chuyện tôi kêu gia đình nọ gia đình kia ắt sẽ làm con người Lữ văn Lân tài hoa và đa cảm kia ở cõi vĩnh hằng phát nổi đóa lên, Delta Mike lia lịa vì "ông khi không kiêu ngạo tôi". Những người đã phúng điếu "nhà vô địch xe Puch thế giới" theo thứ tự trước sau (nguyên văn chữ của Nguyễn Bông:


(1) ông Ðỗ trung Tuấn $100 (cám ơn Nguyễn Bông đã cũng như tôi rất kính trọng niên trưởng đã kêu ông bằng ông, chữ ông được Nguyễn Bông tô đậm nét)
(2) Ðào ngọc Khánh $30,
(3) Nguyễn đảm Thạnh $30,
(4) Ngô Quyền $30,
(5) Ðoàn thị Anh Vân $30,
(6) Ðào đức Kỳ $30,
(7) Ông Nguyễn văn Phác $30 (Thanks again for being so nice to our senior superintendent)
(8) Hồ văn Ngọc $20,
(9) Nguyễn văn Tấn $20,
(10) Nguyễn cửu Tuấn $20
(11) Ðặng huy Khảm $20,
(12) La hồng Châu $50,
(13) Trấn anh Kiệt $50,
(14) Nguyễn Bông $40,

Tổng cộng $500. Ðã có thư cám ơn của hai gia đình. Xin nhiệt liệt cảm ơn Nguyễn Bông cùng tất cả bạn bè hải ngoại. Tôi cũng nhận được hai bức thư ca ngợi anh X-Ray November của các bạn tham dự viên tiệc đãi anh em ở nhà tại tư gia Lưu thòn Hũ do Nguyễn Bông khoản đãi, nutting but the best, second to none, man, you're the man!

(c) Giúp tang gia anh Nguyễn văn Chậm.

Trong tháng 5 - 2001, anh chị em ta đã gửi tiền về đỡ đần cho anh Nguyễn văn Chậm đau ốm, thì đến đầu thang 6 - 2001 An Ðễ lại báo hung tin là anh Nguyễn văn Chậm đã ra đi, lìa bỏ cuộc chơi này. Anh chị em ta liền gửi chút chút về đỡ đần cho tang gia:
(1) Nguyễn đình Sơn $30
(2) Ðoàn thị Anh Vân $30
(3) Hồ Lệ Tuyết $20
(4) Ðặng văn Nho $20

Số tiền $100 này được gửi về cho An Ðễ đặng chuyển giao cho chị Nguyễn văn Chậm qua dịch vụ Hòa Phát ngày 10-6-2001. Nhớ linh xưa có nhà cửa ruộng vườn phong lưu ở Bến Tre, nhưng anh Chậm bị kết tội là làm CIA, FBI ở Tân Sơn Nhất, nên bị cấm về nơi cố quận. Riêng tôi chỉ thấy anh là người rất hiền lành, tử tế, làm đâu hai năm ở Phụng Dực, rồi về phòng Truyền Tin Tân Sơn Nhất.... Ðã có thư cảm ơn của chị Nguyễn văn Chậm.

d. Anh Nguyễn Cầu không còn ở Sài gòn nữa mà về nương thân tại Châu Ðốc.-

Lối thượng tuần tháng 8 năm 2001 chúng tôi nhận được thư của anh Phạm Ðức Khuê báo tin anh Nguyễn Cầu đã về sinh sống tại Châu Ðốc, nhà cửa trong cư xá Ðỗ Hữu Vị đã do người khác ở. Rất ngạc nhiên, bước đầu anh Nguyễn văn Phúc và Ðoàn Thị Anh Vân liền gửi về mỗi người $50 cho các anh Nguyễn Cầu và Phạm Ðức Khuê tới địa chỉ của anh Khuê qua dịch vụ Hòa Phát. Kíp đến cuối tháng 9-2001 thì chúng tôi nhân được thư cám ơn của anh Khuê và chị Nguyễn Cầu (nhũ danh Kim Dung). Những hành động tiếp theo hoàn toàn theo sáng kiến và lòng từ tâm của anh Nguyễn văn Phúc. Tôi bàng hoàng cảm động về những nỗi niềm của anh Phúc đối với Nguyễn Cầu trong hơn 50 năm nay. Bây giờ đã có địa chỉ ở vùng đất mới xa lạ: Nguyễn Cầu 45 Ấp Trung Ðoàn An Ninh Bắc, An Ninh, Kiên Giang Việt nam, nên hai chúng tôi mạnh dạn đứng ra xin tiền bạn bè cũ và anh em trong cư xá Ðỗ Hữu Vị để khẩn cấp đỡ đần cho anh Nguyễn Cầu. Ðã thu được:

(1) Ðặng Huy Khảm $50
(2) Ðào Ðức Kỳ $20
(3) Ðoàn Thị Nhàn $20
(4) Ðoàn Thị Hoan $50
(5) Ngô Quyền $30
(6) Hồ Văn Ngọc $20
(7) Nguyễn Bông $30
(8) Nguyễn Văn Phúc $50
(9) Mã Ðình Sơn $50, đây là một người bạn cũ thổi trompette rất hay trong ban nhạc.
(10) Nguyễn Ðảm Thạnh $30

Hiện tôi còn giữ $50 của Ðàm Minh Kính, để đến tết sẽ gửi về luôn cho Cầu. Tổng số tiền $360 đã do Hòa Phát gửi về Kiên Giang cho Cầu, vì lý do xe Honda hai bánh không thể vô sâu trong ruộng được, còn đi bộ thì lại không có ai quen đặng gửi xe. Chúng tôi đành bắt buộc phải gửi $360 này về cho An Ðễ ở Sài gòn, để An Ðễ sẽ kín đáo kêu anh Cầu lên mà trao tiền. Lý do anh Cầu phải đi thật xa mà nương thân vào lúc cuối đời này thật là quá đỗi thương tâm, bây giờ thì tôi đã rõ nhưng vì xưa nay vốn đã mang tiếng là tiểu tâm và thù dai với chế độ nên tôi không dám thưa ra cùng anh chị em. Xin mọi người hỏi thẳng anh Nguyễn văn Phúc 714.554.5956, hoặc anh Bùi Thế Giai 310.359.3031. Anh Giai là bạn học cũ rất thân thiết với Cầu từ 1950, anh chắc chắn đã san sẻ với Cầu không qua tôi và Phúc vì sợ làm phiền chúng tôi. Tiền dịch vụ cho Hòa Phát này anh Phúc nhất định không cho tôi đóng góp, tất cả mọi vận động ngầm cho cuộc cứu trợ này là đều do anh Phúc chủ động, tôi thực sự chỉ là người hô hoán bên ngoài mà thôi.. Xin thành thực biểu dương hiền giả Nguyễn Văn Phúc, một bạn học Chu Văn An-Hà Nội, một đồng sự lâu đời nhất và một đồng ngũ đã cùng tôi lăn lộn sớm hôm khắp Củ Chi, Hóc Môn. Tôi luôn luôn yêu mến và kính trọng bạn bè ta.

Trong lúc trong nhà đang bối rối, tôi ngồi rũ liệt yên lặng chết trận một mình thì ở bên nhà các con Nguyễn Thiện Hành do lòng nhân đạo của chính phủ Mỹ và sự can thiệp rất tận tình của Nguyễn Cửu Tuấn, dù bố đã quá vãng, cũng được phép qua bên này. Anh chị em ta xúm nhau vào giúp đỡ, dưới sự điều động hăng hái của Lê Tấn Tước và Nguyễn Cửu Tuấn. Rồi lại đến vụ Nguyễn Ðình Vỹ bị nhồi máu cơ tim, rất nặng, chết đi sống lại nhiều lần, nên anh Hồ Văn Ngọc và Lê Tấn Tước đã đứng ra xin anh chị em ta về giúp cho bạn hiền Nguyễn Ðình Vỹ. Nay tạm thời ổn định, Vỹ đã gửi thư sang cám ơn. Ân nhân đông lắm, tôi mang máng nhớ được Hồ Văn Ngọc, Lê Tấn Tước, chị Phùng Thị Bạch Tuyết, Dũng trắng ở Okla, Quan Khang Tường, Nguyễn Bông, Nguyễn Ðảm Bạch... Ðáng tiếc tôi không có danh tính cụ thể để được vinh danh công khai các bạn bè ta, dù việc này nhiều người cho là không cần thiết.

2. Xin Tiền Tết Nhâm Ngọ -

Rất ngắn gọn, cúi xin tất cả anh chị em hải ngoại đoái thương mà ra tay tế độ cho bạn bè hàng không ta ở nhà vào năm mới Nhâm Ngọ. Chi phiếu xin đề: Pay To The Order Of Nghiep Nguyen và gửi về cho tôi ở Nguyễn Ðảm Thạnh 6335 Pearlroth Drive, San Jose, CA 95123, hoặc bất cứ địa chỉ nào của một trong bốn đứa con tôi là đều tới cả. Nếu cận quá, như thường lệ, xin gọi tôi ở 408.629.2231 tôi sẽ rất vui sướng được ứng trước cho các bạn. Tiền, cũng như thường lệ, sẽ do chị Nguyễn Văn Bích đem về Sài gòn nhân về thăm mẹ. Tôi không phải tốn phí chi cả! Don't worry, things are all cool! Xin gửi chi phiếu cho tôi trước ngày 25 tháng 1, 2002, vì đầu tháng 2 - 2002 chị Bích sẽ lên đường. Ðã có chị Ðoàn Thị Hoan cho $50.

3. Phiếm Luận Tết Của Nguyễn Ðảm Thạnh.-

Tôi xin kể một chuyện không đầu không đuôi để cả nhà đọc chơi trong năm mới. Một buổi tối kia, tôi đang ngồi chơi với con cháu thì có điện thoại từ xa của một bạn ta: "Thạnh ơi, tôi gửi lên Thạnh $100 để nhờ ông đem đến Ðức Viên, cứ nói là của một Phật tử vô danh". Tôi xúc động mạnh, phải nói là một chấn động , một thứ chấn động đáng yêu và cần thiết cho mọi chúng ta ở tuổi đã trọng này, nên tối đó tôi ngủ ngon. Hôm sau tôi hớn hở, tươi tỉnh đến Ðức Viên, nhưng dù sao tính nết cũng lẩm cẩm cứ xuy nghĩ này nọ, đứng vơ vẫn mãi ở Thùng Công Ðức. May quá, đúng là Trời Phật sắp đặt, nên sư cô trụ trì chạy qua nói mời bác ngồi, có chuyện chi không bác? Tôi kể khúc nhôi thì sư cô hiểu ngay, nói để cháu chứng cho bác, rồi ngoáy mấy chữ nói đã nhận đủ $100 của một phật tử vô danh. Tôi đứng ngay giữa chính điện Ðức Viên để viết hồi báo cho bạn ta mà lòng mừng khôn tả. Nhớ lại cũng nhờ bạn ta mà được thơm lây khi sư bà Ðàm Lựu lúc sinh thời đã đúng ở Home Depot Milpitas truyền: "Tôi cấm cậu không được gọi tôi là sư bà nghe không, cứ gọi tôi là chị!" Tôi bùi ngùi nhớ lại thời gian trước khi bác Anh đi ngoại quốc học. Năm 1957 mẹ tôi , mẹ bạn ta và một bà bác chị mẹ tôi, tên bác Ðệ, đã quy y nơi thầy Tâm Châu ở Giác Minh đường Phan Thanh Giản. Nay cả ba cụ đã ra đi về cõi vĩnh hằng, mẹ tôi là người cuối cùng. Còn nhớ tôi lấy vợ, mẹ tôi hôm nhị hỷ bắt vợ chồng tôi tới chào mẹ bạn ta và bác Ðệ. Chắc chắn bây giờ cụ đang ở trên Sơn, chả cần phải có two-way ticket, cũng chẳng cần gì re-entry permit. Mất mẹ đau lắm, và sợ thất thần đi. Tôi yêu mẹ, nhưng cũng không thể nào bằng hai người Sơn tây Ðoàn Thị Anh Hoan và chị Nguyễn Văn Bích.

Cầu xin các anh các chị được hưởng một Noel và một tết ta an lành, vui vẻ, hạnh phúc, đầy tiếng cười nói của con cháu. Tôi bây giờ chả cần tiệc tùng rượu chè gì nhiều, chỉ cần được hầu cháu là cũng sung sướng rồi.


Nguyễn Ðảm Thạnh

P.S. Ðã có hồi báo từ An Ðệ nói đã nhận được $360 giúp anh Cầu.