CONG HUYEN TON NU NHA TRANG



Nhịp Ðiệu ©


Về Mây: Lên cao lên cao vút và hạ thấp xuống nhìn bóng minh in rõ trên đồng khô cỏ cháy hay phản chiếu trong lòng sông. Bâng khuâng nỗi nhớ.

Về Gió: Sự hiện hữu chỉ được theo dõi và đo lường qua động tác. Nhẹ nhàng như khóm lau uốn mình thành đợt sóng. Giận dữ như mấy cành tre chát chúa chạm vào nhau.

Về Mặt Trời: Ðem nắng ấm vào trong mắt và hy vọng về long lanh giọt sương.

Về Mặt Trăng: Cho gió hiền ve vuốt, cho những niềm ân hận dẫu kéo về cũng dịu nhẹ hơn.

Và Lời trao về Mẹ: Sự khác biệt, nhưng không nhất thiết phải tương khắc, của những hữu hình, vô hình và tượng hình, của ánh sáng và bóng tối, của hơi ấm và khí lạnh, đã được nhập vào ca dao và những câu thơ me ngâm cho con thâu nhận từ khi bắt đầu biết nghe và biết diễn tả. Ðám mây rực màu đỏ sẫm của một hoàng hôn nhiệt đới nhìn mãi cũng mất cái quyến rũ của nó, nên đôi mắt đi tìm một thoáng tơ trời màu trắng rất mong manh. Không có gió lạnh se da xứ tuyết làm sao thấm thía được cái mơn trớn dịu dàng của làn gió hạ quê hương mặn nồng vị muối? Con lớn lên đi vào đời theo nhịp điệu đó của thiên nhiên, để biết chấp nhận cái muôn màu muôn vẻ của vật và người, để biết lắng nghe và kính trọng ý nghĩ và giá trị riêng biệt của kẻ khác. Miễn là họ không thay đổi lập trường và nguyên tắc như thay áo vì một vụ lợi nhất thời nào đó. Miễn là họ cũng biết kính trọng tự do của con khi lựa chọn một hướng đi chung hay riêng lẻ. Và miễn là sự lựa chọn của con không nhằm triệt hạ phẩm cách hay phá vỡ hạnh phúc của một ai. Bên kia và bên này bờ đại dương có những người mẹ băn khoăn nhìn con cái lao đầu vào hào nhoáng vật chất, và cũng có những bà mẹ kiêu hãnh bên cạnh những đứa con khát khao một trưởng thành tâm thức và nhân bản. Mẹ Việt Nam đứt ruột nhìn đau thương của đàn con trong chiến tranh và trong cả hòa bình. Những đứa con ra đi có dịp nói mà chưa nói lên những lời xây dựng. Những đứa con ở lại quằn vai dưới lao khổ nhục nhằn đáng lẽ chỉ có do áp lực ngoại xâm. Trong ám ảnh quê hương đó, đường con đi không mong trải bằng nhung gấm, mà cài những đóa hoa tình thương con từng nhặt trao cho những tâm hồn mất mát cô đơn. Ðường con đi âm vang ngọt ngào lời mẹ Việt Nam nhắc nhở:

Nghìn trùng con nhớ me không?
Ðại dương lòng mẹ thương sông, nhớ hồ.
(Thơ Trinh Tiên)

Green Castle, Pennsylvania, 1988


Xin xem:
•Trang 2
• Home Page

Copyright © 2001 by Nha Trang Pensinger